Teya Salat
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Ngụy thiếp


Phan_4

“Huynh không muốn muội mạo hiểm, muội cũng giống vậy không thích huynh mạo hiểm.” Nàng không cam lòng yếu thế cắn lại cánh tay hắn, “Nói là hành động cùng nhau, huynh lại chỉ muốn phụ trách một mình.” Một khi đã như vậy, hắn cũng đừng trách nàng không theo kế hoạch.

“Dù sao muội có oán của muội, ta cũng có giận của ta, chúng ta mỗi người một nửa, huề.” Từ lâu hắn đã biết nàng không phải là một nữ tử bình thường, sẽ không chịu làm người được bảo vệ.

Tô Thanh Diệu dựa sát vào trong lòng hắn, hưởng thụ hơi thở ấm áp nàng nhung nhớ lạ thường, “Biết rõ bọn họ sắp động thủ, huynh không đi canh “tình cảm chân thành” của huynh đi, chạy đến chỗ “thiếp thất tương lai” của muội nháo cái gì?” Hừ, nàng cũng không tin hắn chưa từng nghe lời đồn trong trang.

“Nhớ muội a,” Nam nhân chơi xấu vùi đầu vào gáy nàng, hít sâu hương thuốc đặc hữu, “Tục ngữ nói thê không bằng “thiếp” thôi……”

Đầu hắn bị giật mạnh lên, Tô Thanh Diệu cười đến nguy hiểm, “Tục ngữ còn nói thiếp không bằng “trộm”.”

Nam nhân nghiêm túc, “Cho nên mới nói, tục ngữ chính là cho tục nhân nói , vi phu ta tin tưởng chắc chắn những “người không tầm thường” như ta và muội sẽ không để ý tới mấy thứ ngụy biện này nọ, nương tử muội nói có đúng không?”

Aiz, nữ nhân có thông minh hơn nữa cũng sẽ không đổi được cái tật xấu thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, biết rõ “thê, thiếp, trộm” của hắn là ba trong một, còn đi ắn cái dấm chua này nữa.

Tô Thanh Diệu hừ một tiếng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại trầm mặc xuống.

Nam nhân thật quan tâm ôm nàng vào lòng, “Không có việc gì, đừng lo lắng.”

“Đây là khảo nghiệm cuối cùng ông trời dành cho đôi ta đi.” Kỳ thật đi con đường này, bọn họ đều mệt chết đi được, nàng thực sợ trong bọn họ sẽ có một người không thể kiên trì đến cuối cùng.

“Sẽ, đây sẽ là một lần cuối cùng.” Hắn cúi đầu khẽ hôn lên trán của nàng.

“Đời này một lòng ta chỉ dành cho một người.” Tô Thanh Diệu tựa như nói cho hắn nghe, lại giống như đang lẩm bẩm một mình.

“Ta cũng thế.” Chỉ có một thê tử, chỉ yêu một nữ nhân này.

Đột nhiên, nam nhân mẫn cảm chú ý, “Có người đến.”

“Trên giường.” Tô Thanh Diệu quyết định thật nhanh đẩy hắn lên trên giường, rồi mới kéo nhanh màn cửa sổ lại.

“Hiếm khi muội chủ động thế này.” Nam nhân không quên trêu đùa một câu, bị khinh bỉ xong mới nhận mệnh trốn màn. Đại trượng phu co được dãn được, cứ vậy đi.

“Tô đại phu.” Gần cùng một lúc, tiếng đập cửa truyền đến.

“Nhị trang chủ?” Giọng Tô Thanh Diệu lười nhác như mới vừa bừng tỉnh, “Trễ thế này, có chuyện gì sao?”

“Thật xin lỗi Tô đại phu, ban đêm đột nhiên Văn tỷ tỷ có chút không bình thường, làm phiền cô……” Nghe ra được là Doãn Trạm Thanh đang thật sự rất lo lắng.

“Huynh chờ một chút, ta lập tức đi ra ngoài.” Nàng đánh tay ra hiệu với bóng người bên trong màn một cái, rồi mở cửa theo Nhị trang chủ đi.

Trong nháy mắt đó, nam nhân nhíu mày.

Rõ ràng tất cả đều rất thuận lợi, vì cái gì mà trong lòng vẫn cứ bất an đây?

Nam tử nhắm mắt một lát, lập tức ẩn thân vào đêm tối.

Tô Thanh Diệu vào trong phòng Văn Tương Vân, một cỗ mùi gay mũi lập tức đánh úp lại, nàng không khỏi nhíu mày.

Bước nhanh tiến lên, nàng nâng người sắc mặt trắng bệch trên giường dậy.

“Văn cô nương? Văn cô nương?”

Đúng là nôn choáng váng, nàng vừa mới tỉnh không đến ba ngày, thân thể vốn còn rất suy yếu, cứ tiếp tục nôn như vậy nữa sẽ muốn mạng của nàng mất. Thấy môi nàng có màu xanh tím, giống như bộ dạng hàn độc phát tác, Tô Thanh Diệu lập tức lấy ngân châm ra.

“Đại ca, sao bây giờ huynh mới đến?” Nhìn thấy bóng người cao lớn ngoài cửa, trong nháy mắt Doãn Trạm Thanh có chút bị loạn nhịp tim. Sao hôm nay lại cảm thấy hình như đại ca rất phong trần mệt mỏi , thậm chí có chút chật vật? Từ sân đại ca ở đi đến đây, không có xa đến vậy thì phải.

“Khụ!” Doãn Úy Lam trực tiếp đi đến bên giường, nhìn Văn Tương Vân đang có vẻ rất không ổn, mới hỏi: “Chuyện này là sao, không phải ban ngày vẫn còn rất tốt ư?”

“Không biết, sau bữa tối không bao lâu liền bắt đầu không ngừng nôn mửa, hạ nhân đi tìm huynh…… Nhưng huynh không có ở đó.”

“Ta ở trướng phòng (phòng kế toán – tài vụ).” Hắn chơi tứ lạng bạt thiên cân (bốn lạng đánh bay ngàn cân).

“Buổi tối nàng ăn cái gì?” Tô Thanh Diệu hợp thời chen vào.

Cuối cùng thì cẩn thận mấy cũng có sai sót, mặc dù nàng đã khống chế phần dược của Văn Tương Vân, nhưng dù sao cũng không thể hoàn toàn nắm giữ thức ăn của nàng, mà đối phương — vậy mà lại mới ra tay đã độc ác như thế.

“Là cháo hoa bình thường nhất thôi, phòng bếp theo chỉ thị của Tô đại phu rất nghiêm khắc, không dám sửa đổi lung tung đâu.”

“Còn thừa không? Một hồi nữa ta muốn xem cháo đó, mặt khác,” Nàng dọn xong cửu mai ngân châm, mới quay đầu lại dặn dò nghiêm túc, “Trang chủ, nhị trang chủ, mời các ngươi tránh sang nơi khác.”

Doãn Trạm Thanh lên tiếng đáp, đang muốn đi, đã thấy huynh trưởng ngốc tại chỗ bất động.

“Đại ca, chúng ta tránh đi, huynh phải tin tưởng Tô đại phu.” Hắn lo lắng ngay lúc này huynh trưởng sẽ nhắc lại thành kiến đối với Tô Thanh Diệu mất.

Nhưng mà, ngay sau đó, Doãn Úy Lam đột nhiên lại tỏ vẻ tức giận nói: “Tô Thanh Diệu, đừng quên cô đáp ứng ta cái gì.”

Nng ngẩn ra, lập tức –

“Ta nhớ rõ,” Ngửa đầu cười, trong mắt nàng tràn đầy tự tin, “Yên tâm.”

Ta đáp ứng ngươi, cam đoan mình sẽ an toàn.

Lo sợ vu vơ, Doãn Úy Lam để cho đệ đệ lôi kéo ra khỏi phòng, lại canh giữ ở cửa, không chịu rời đi nửa bước.

Tô Thanh Diệu nhìn hành lang rõ ràng ngoài cửa, giận tái mặt, tĩnh tâm ứng phó khảo nghiệm kế tiếp.

Tên cửu châm, đều khác hình dạng. Một là sàm châm, dài một tấc sáu phân; Hai là viên châm, dài một tấc sáu phân; Ba là di châm, dài ba tấc rưỡi; Bốn là phong châm, dài một tấc sáu phân; Năm là phi châm, dài bốn tấc, dày hai phân rưỡi; Sáu là viên lợi châm, dài một tấc sáu phân; Bảy là hào châm, dài một tấc sáu phân; Tám là trường châm, dài bảy tấc; Chín là đại châm, dài bốn tấc.

Bây giờ nàng đang muốn cứu người, huyệt vị, dùng châm đều không được mảy may sai lầm, lại càng không thể phân tâm. Nhưng mà –

Vài tiếng vang không dễ nghe thấy vang lên sau lưng, một thanh đao sắc lạnh như băng kề sát cần cổ tuyết trắng của nàng.

“Ngươi có thể dừng tay.”

Tô Thanh Diệu không hề khiếp sợ, thậm chí vẻ mặt còn có vẻ lạnh nhạt, “Cuối cùng ngươi cũng hiện thân, nếu không ta cũng không biết nên tiếp tục như thế nào đây.” Khi nói chuyện, tay lại không ngừng, ngân châm một tấc sáu phân đâm chính xác vào huyệt vị phía sau Văn Tương Vân, cùng lúc đó, chính cần cổ của nàng cũng xuất hiện một vết máu.

“Ta bảo ngươi dừng tay!” Giọng nói nữ tử hơi trầm thấp, không biết có phải do sợ kinh động đến huynh đệ Doãn gia bên ngoài hay không, nhưng sát khí cũng không hề che giấu chút nào.

Nàng tin rằng, chỉ cần mình hạ cây châm thứ hai này, lập tức sẽ đi trước Văn Tương Vân ngay.

“Nhị phu nhân, không phải bà đang hiểu lầm cái gì đấy chứ?” Lúc này đây, Tô Thanh Diệu nghe lời dừng tay, bởi vì nàng muốn giữ mạng — giữ gìn mạng của mọi người.

Diêu Phượng Kiều ngẩn ra, “Làm sao ngươi biết là ta?”

Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là cạm bẫy, chẳng lẽ Doãn Úy Lam đã biết ý đồ của bà từ lâu? Nếu như thế, bà lại không thể không giết Tô Thanh Diệu rồi.

“Nhị phu nhân, mạn phép ta nhắc nhở, bà nhìn kỹ lưng của nàng xem.”

Lực đạo cầm kiếm chưa giảm, ánh mắt bà chuyển từ cổ Tô Thanh Diệu qua tấm lưng xinh đẹp không tỳ vết của Văn Tương Vân, đột nhiên hai mắt bà trợn to lên, “Nàng… Nàng không phải……”

Không nhìn cây đao trên gáy, Tô Thanh Diệu nhẹ nhàng quay đầu lại, “Bà lại nhìn lại ta thử xem?”

Diêu Phượng Kiều gần như nói không nên lời.

Tô Thanh Diệu nhẹ cởi áo, đường cong duyên dáng trên lưng hiện ra không sót lại gì, chỉ có điều là chỗ vai bất ngờ có một cái đồ đằng quỷ dị to cỡ bằng một bàn tay.

“Nhận ra được không?” Nàng cười khẽ, “Các ngươi ai cũng hao tổn tâm cơ, không phải vì muốn thứ này sao! Nhị phu nhân, bà nói xem, bà còn có thể giết ta sao?”

Đây là đồ đằng được vẽ bằng nước thuốc đặc biệt, thân thể chủ nhân vừa chết, sẽ biến mất ngay lập tức.

“Thì ra hết thảy đều do các ngươi thiết kế tốt, nữ nhân này vốn chỉ là một cái ngụy trang,” Trong mắt Diêu Phượng Kiều hiện lên sự âm độc, gằn từng chữ một: “Ngươi mới thật sự là Văn – Tương – Vân!”

Bà nên sớm nghĩ đến, Văn Tương Vân đã mất tích nhiều năm, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện lại còn trúng phải kịch độc? Bà bị lừa!

“Đúng vậy, ta mới là người đó,” Tô Thanh Diệu thật không muốn nhắc tới cái tên kia, cũng không muốn thấy phòng nàng từng ở, không muốn nhớ tới bất cứ thứ gì liên quan đến cái tên đó cả. “Nhiều năm không gặp, đã lâu, Nhị nương.” Trước đây, nàng đã từng học theo đại ca gọi bà như thế.

“Đúng là đã lâu,” Trên gương mặt trắng bệch của Diêu Phượng Kiều hiện lên đầy sát khí, “Ngươi đã thừa nhận, như vậy chết tiệt chính là ngươi!” Nói xong, trường kiếm trên tay lại dồn thêm lực đạo.

“Bà thật sự không tiếc ta chết?” Tô Thanh Diệu cười lạnh, “Sau khi nhìn thấy trên lưng ta quả thực có tàng bảo đồ?” Nếu bà có thể buông, vậy thì hôm nay sẽ không ra tay.

“Ta vốn không cần cái bảo tàng gì cả, ngươi đã là Văn Tương Vân, như vậy lão gia chết, tất nhiên cũng có liên quan tới ngươi?” Lúc ấy Doãn Tuấn bệnh tình nguy kịch, chỉ có nàng “Tô đại phu” này có thể tiếp cận, giết hắn quả thật dễ như trở bàn tay.

Tô Thanh Diệu hừ lạnh, “Không liên quan tới ta.”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin chắc? Ai chẳng biết ngươi hận Doãn Tuấn thấu xương!”

Năm đó Doãn Tuấn đúng là vì tấm tàng bảo đồ này, mới cướp Văn Tương Vân còn nhỏ xíu về Hiểu Kiếm sơn trang, ngoài sáng bảo thu làm nghĩa nữ (con gái nuôi), trong tối lại có ý đồ muốn từ trong miệng đứa nhỏ này moi ra dấu vết tàng bảo đồ. Thẳng đến khi Văn Tương Vân mười hai tuổi, Doãn Tuấn cuối cùng cũng biết được bản vẽ kia được xăm vào trên lưng nàng, liền sao chép lại bản khác. Mà Văn Tương Vân thì bị người đuổi bắt đánh một chưởng chấn vỡ tâm mạch, rơi xuống vách núi đen, không rõ sống chết.

Không thể tưởng được nàng không những không chết, còn trở thành đệ tử của Vô Trần, chưởng môn phái Thiên Cơ, học được một tay y thuật cao minh.

“Bà không tin cũng có thể hiểu được, ta đúng là hận Doãn Tuấn thấu xương, nhưng một cái người sắp chết, căn bản không đáng để ta bẩn hai tay mình.”

“Vì sao ngươi lại nói cho ta biết những chuyện đó?”

“Bởi vì ta muốn bà thu tay lại.” “Văn Tương Vân” trước mặt ho khan một trận, Tô Thanh Diệu lại hạ xuống một châm nữa vừa mau vừa chuẩn.

“Cô ta là ai?” Vì sao Văn Tương Vân không để ý đến chính mình cũng phải cứu cho được nàng?

“Một người ngoài, đừng tưởng rằng đôi mắt tất cả mọi người đều máu lạnh như bà, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, ở trong phạm vi ta có thể làm được, ta chỉ muốn cứu người.” Sinh mệnh vô tội không nên bị liên lụy vào những chuyện giết chóc đáng buồn này.

Diêu Phượng Kiều hừ lạnh, “Ngươi cũng thay đổi rất nhiều.”

Trước kia nàng cũng không phải là một kẻ thích chõ mũi vào chuyện người khác.

“Có người lấy chính tính mạng mình uy hiếp ta, nói nếu ta có lá gan hận đời đi lên con đường tà đạo như vậy, sẽ chết cho ta xem.” Khi Tô Thanh Diệu nói lời này, trong mắt lóe lên ánh sáng, nhưng trong giọng nói lại có vẻ hơi hơi bất đắc dĩ. “Ta chịu, khuất phục, từ đó về sau quay mặt về hướng mặt trời, thề làm người tốt.” Chỉ có điều là người đã nói lời này với nàng, cho tới bây giờ vẫn không bao giờ chịu tự cứu mình, dối trá thành tinh, ngoài miệng thì nói đạo lý rõ ràng, bản thân mình thì lại ngoại lệ.

Nói xong, nàng lại tiếp tục hạ châm.

Châm thứ nhất che lại không cho độc lan đi, cho nên có thể ngừng lại, nhưng từ châm thứ hai đến châm thứ chín sẽ không được thoải mái như thế, phải thi châm liên tục mà cực kì chính xác mới được. Mà công phu chiêu này của nàng, chính Độc Thủ Chung Ly Xuân cũng không thể không bội phục.

Liên tiếp bảy châm, như nước chảy mây trôi, chuẩn xác mà vững vàng.

Thủ pháp của nàng tựa hồ lại có tiến bộ thì phải. Tô Thanh Diệu có chút tự kỉ.

“Văn Tương Vân, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”

“Ta muốn làm cái gì? Nếu ta muốn làm cái gì, hôm nay bà sẽ tuyệt đối không có cơ hội ở trong này lấy kiếm chỉa ta. Nhị nương, ta gọi bà một tiếng “Nhị nương”, bà còn không hiểu ư?” Từ đầu đến cuối, sắc mặt nàng vẫn ung dung, cực kì bình tĩnh.

Vẻ mặt Diêu Phượng Kiều đầy phức tạp, nhìn ra được trong nội tâm đang giãy dụa mười phần.

Thế là, Tô Thanh Diệu mềm giọng lại, “Vì Nhị trang chủ mà ngẫm lại đi, coi như tạo ra cho con trai duy nhất của bà một cái giả dối cũng tốt. Nếu hắn biết cuộc hôn nhân hơn mười năm của cha mẹ mình chính là một cái âm mưu mà thôi, bà gả vào Hiểu Kiếm sơn trang là vì tìm ra một tấm bản đồ nực cười, trong lòng hắn sẽ nghĩ sao đây? Huống chi, chỉ sợ là trong lòng bà từ lâu đã không còn cái bảo tàng gì nữa rồi.”

Thời gian có thể mài mòn đi những góc cạnh của một con người, thậm chí còn có thể ăn mòn tính cách họ nữa.

Tuy rằng lúc trước Nhị nương vì tàng bảo đồ mà tiếp cận Doãn Tuấn, nhưng tình nghĩa vợ chồng mười mấy năm cũng không thể là giả hết được. Ít nhất năm đó khi nàng chữa trị cứu Doãn Tuấn, nước mắt Nhị nương nóng hổi, khi đó, bà không phải là một người giang hồ, mà là một thê tử, một mẫu thân.

Cho nên nàng cược, cược rằng chuyện này có thể giải quyết một cách trọn vẹn, cược rằng Nhị nương sẽ quăng đi niềm tin từng cố chấp.

“Không, các ngươi sẽ không dễ dàng buông tha cho ta như thế, trước kia ta đối đãi với ngươi cũng không tốt.” Tuy rằng Diêu Phượng Kiều vẫn có nghi ngờ, nhưng sắc mặt đã hòa hoãn hơn rất nhiều. Có thể là do bà đã nhiều năm lễ Phật, cho dù cũng không thành kính đến như vậy, nhưng mưa dầm thấm đất, ít nhiều gì tâm hồn cũng đã được tẩy rửa một chút.

Giờ khắc này, nàng thật sự cảm thấy mệt mỏi.

“Nhị nương, người đối xử với ta không tốt một người ta cũng không quên, ta vẫn chưa từng giấu diếm nửa phần căm hận của ta với bà, tất cả những gì các người làm với ta ta đều nhớ rõ, ta chỉ lười truy cứu mà thôi.” Bởi vì vẫn còn những người tốt với nàng lắm, che chở cho nàng suôn sẻ bước tiếp.

“Điều kiện của ngươi là gì?” Lòng của bà đã hoàn toàn dao động.

“Quên cái tên kia đi, quên cái bản đồ kia đi, từ nay về sau an tâm làm Nhị phu nhân của bà.”

Diêu Phượng Kiều lắc đầu, “Bọn họ sẽ không buông tha cho ta……”

“Bọn họ sẽ lại càng không buông tha cho ta,” Tô Thanh Diệu cười nhạt, trong mắt không có một chút sợ hãi, “Hoặc là nên nói, cho tới bây giờ không có ai nghĩ rằng sẽ cho ta một con đường sống, nhưng ta vẫn ở đây, không phải sao?”

Kiếm trong tay từ từ buông xuống, trên khuôn mặt trắng bệch phủ kín sầu bi, “Cả đời ta rốt cuộc là vì cái gì?”

Đúng như nàng dự kiến, lòng cố chấp của Nhị nương cũng không sâu, làm một người giang hồ, nàng đấu đá cả đời, làm một nữ nhân, nàng mất đi nhiều lắm.

“Ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng. Nếu tàng bảo đồ là thật, như vậy bảo tàng đâu? Thật sự có bảo tàng?”

Tô Thanh Diệu nhìn về phía bà, không nói gì.

“Ha!” Diêu Phượng Kiều mất mát cười như điên, rồi mới quăng kiếm mà đi.

Cả đời này của bà quả nhiên thật buồn cười!

Cùng lúc đó, cửa bị đánh mạnh mở ra, một bóng người nhanh như gió nháy mắt ôm Tô Thanh Diệu vào lòng.

Vào thời điểm gi hẹn Doãn Úy Lam vẫn không nghe thấy ám hiệu của nàng, biết ngay nàng lại một mình bóp méo kế hoạch. Nhưng mà hắn hận nghiến răng nghiến lợi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ xúc động một cái ngược lại lại hại nàng. Ngay khoảnh khắc nghe thấy tiếng binh khí rơi xuống đất, hắn cả kinh cả đầu trống rỗng, không chút nghĩ ngợi liền vọt vào trong.

“Thanh Diệu!”

Công lực Doãn Trạm Thanh không theo kịp huynh trưởng, cũng không rõ trong phòng đã xảy ra chuyện gì, vừa vào cửa liền thấy một cảnh tượng gây sốc. Hắn dụi dụi mắt –

Đại ca lại có thể ôm Tô đại phu chặt cứng không buông?

Hắn liếc về phía bên cạnh. Văn tỷ tỷ đã được an trí ở giữa đệm chăn, ngủ thật an ổn, sắc mặt cũng hồng nhuận lên nhiều.

Chỉ có điều là…… Nhìn nhìn lại huynh trưởng vẫn không có ý buông tay ý ra của mình, cùng với Tô đại phu trên người vết máu. Ai tới nói cho hắn biết, chuyện này rốt cuộc là sao?

“Ta không sao.” Tô Thanh Diệu trấn an nam nhân đang cứng ngắc của mình, nhưng khi bị đụng tới miện vết thương trên gáy, hít một ngụm khí lạnh.

“Muội đã hứa với ta, cam đoan mình sẽ an toàn!” Chăm chút nhìn sát vào nàng, trong mắt đầy lửa giận.

“Muội làm rồi mà, muội đi ra cả người đầy đủ, chuyện gì cũng không có.” Cười đến hơi hơi suy yếu, cúi đầu một cái, lúc này mới phát hiện mình cũng đổ không ít máu. Mới vừa rồi Nhị nương bị kích động, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thân kiếm cũng bị dùng không ít lực đạo.

Doãn Úy Lam nhìn vết máu đã khô khô trên gáy nàng, cùng với bên bả vai bị ướt đẫm máu, ngữ khí của hắn càng thêm trầm thấp, “Biết ngay là muộiên tiểu lừa đảo này sẽ không biết giữ lời hứa mà.”

“Nào có, chỉ là định nghĩa lời hứa của chúng ta có chút khác nhau thôi.” Nàng cũng đơn giản không giãy dụa gì, cứ vậy mà khép mắt dựa vào trong lòng hắn, để mặc vết máu nhiễm lên áo hắn.

Chuyện gì có thể làm được, nàng vẫn hi vọng có thể tận lực chia sẻ cùng hắn. Cho dù Nhị nương bị đại ca bắt, trong lòng hắn nhất định cũng sẽ vì thẹn với Trạm Thanh mà khó chịu, cho nên nàng mới thử dùng một phương pháp khác giải quyết vấn đề.

“Sau này không được chơi chữ với ta nữa!”

“Ừm,” Tô Thanh Diệu gật đầu thuận theo, “Muội mệt.” Phải vừa hết sức chăm chú hạ châm đồng thời còn đối phó với một nữ nhân bị rối loạn cảm xúc, nàng thật sự mệt muốn chết rồi.

“Ta đỡ muội đi nghỉ ngơi.” Nói xong, Doãn Úy Lam giúp đỡ nàng, quay đầu dặn dò, “Trạm Thanh, bên này giao cho đệ giải quyết.”

“Ách…… Dạ, đại ca.”

Doãn Trạm Thanh vừa vô cùng bội phục mình còn có thể phát ra âm thanh, vừa trợn mắt há hốc mồm nhìn huynh trưởng nhà mình ôm Tô Thanh Diệu cực kì thân mật rời đi.

Thật sự… thật sự không phải mắt hắn có vấn đề ư?

Không phải đại ca rất chán ghét Tô đại phu đấy ư?

Đệ tứ chương

Ra khỏi phòng, Doãn Úy Lam đơn giản ôm lấy nàng mà đi.

Nghe nhịp tim vững vàng của hắn, Tô Thanh Diệu cả người mệt gần như cùng nhau nảy lên theo bước chân hắn, khi bị đặt ở trên giường, nàng gần như đã là nửa mê nửa tỉnh.

“Đây là?” Nàng mơ mơ màng màng hỏi.

“Trong phòng ta.”

“Sao không đi tây sương phòng?” Nàng nghĩ hắn sẽ đưa nàng trở về chứ.

Doãn Úy Lam trừng mắt nhìn nàng một cái. Bây giờ vẫn còn sức mà nháo hắn?

Lúc trước sắp xếp cho nàng ở Tây sương phòng hẻo lánh, là muốn dời lực chú ý của mọi người tới trên người kẻ ngụy trang kia, đương nhiên để tiện việc gặp riêng cũng là một nguyên nhân trong đó. Nữ nhân yêu dấu ở ngay bên người, mỗi ngày sờ không được, chạm không thể, còn phải cực lực che giấu nhung nhớ làm ra vẻ lãnh đạm, đáng giận nhất là, nữ nhân này còn chắc mẩm rằng hắn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, giữa ban ngày ban mặt mặc sức mà khiêu khích, nếu không phải hắn muốn để lại đường lui cho mình, mười phần mười sẽ bị nàng chọc tức đến hộc máu.

Đúng vậy, bỏ xuống vẻ ngoài xa cách ôn hòa, nàng chính là cái loại người mê nháo ác liệt này.

Tô Thanh Diệu cười lấy lòng, “Muội chỉ là muốn nói, quần áo tắm rửa của muội còn đặt ở bên kia.”

“Sáng mai gọi người đưa tới là được.”

“Muội muốn thay bây giờ aiz.” Quần áo dính máu ướt sũng dán trên người thật là khó chịu.

“Muội ngủ một giấc mặc nhiều như vậy làm gì? Dù sao thời tiết cũng không lạnh, cộng với trung y cởi hết ra luôn, đỡ phải mất công.” Hắn thấy đống quần áo dính máu kia liền bực bội. Doãn Úy Lam vừa quở trách, vừa bưng nước ấm tới giúp nàng rửa sạch miệng vết thương.

Ai mất công a?

Nàng rất muốn cãi lại, nhưng…… Quên đi, giữa bọn họ cũng không ai để ý chuyện này. Thế là nàng bắt đầu đưa tay cởi áo.

Khi động tới chỗ bả vai, nàng thấy cách hắn xử lý miệng vết thương cũng hơi thành thạo, không khỏi đắc ý nói: “Đại ca, cách băng bó của huynh vẫn là muội dạy đấy nhé…… Đau đau đau, đại ca?”

Một tiếng “Đại ca” làm trái tim Doãn Úy Lam run lên, khí lực trên tay hạ xuống cũng nặng hơn vài phần. Rõ ràng Trạm Thanh cũng gọi hắn như vậy, nhưng khi nghe hai chữ kia trôi ra từ miệng nàng, không biết bị trúng tà phép gì, luôn làm cho hắn kích động mà lại vô cùng an tâm.

“Nằm ngoan đừng lộn xộn,” Cẩn thận rửa sạch miệng vết thương cho nàng, giọng hắn lại trở nên dịu dàng, “Đã lâu không nghe muội gọi ta như thế.” Từng có lúc, hắn nghĩ rốt cuộc mình không có duyên nghe thấy một tiếng “đại ca” này nữa.

“Huynh thích, sau này mỗi ngày muội sẽ gọi cho huynh nghe.”

“Chỉ cảm khái mà thôi,” Hắn liếc nhìn nàng, “Muội biết ta thích muội gọi bằng cách khác.”

Tô Thanh Diệu nhẹ cười, lập tức nhớ tới chiến quả (gần như chiến lợi phẩm) lớn nhất hôm nay.

“Bà ấy đồng ý thu tay lại.”

“Muội tin tưởng bà ta?” Doãn Úy Lam giương mắt, đối diện đôi mắt trong như nước của nàng.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .